Một người một gấu đối diện nhau, trong khoảnh khắc ấy, không bên nào nhúc nhích.
Mãi đến khi trong căn phòng kế bên có tiếng cung nữ hét thất thanh.
"Grừ..." Con gấu giận dữ rống lên, nhảy phắt qua như bị thứ gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến. Trong tiếng kêu hét hỗn loạn, cửa căn phòng bên cạnh kêu rầm một tiếng, sau đó chỉ còn nghe tiếng vải vóc bị xé rách.
Hạ Vân Tự vô thức nhắm mắt lại, thầm cầu mong người đã kịp chạy ra ngoài, con gấu chỉ xé được vạt áo nhưng trong đầu lại không ngừng tưởng tượng ra cảnh người bị nó xé tan nát.
Giống như nửa cánh tay rớt xuống suối khi nãy vậy, máu me đầm đìa.
Hình ảnh trong đầu còn chưa kịp nhạt đi thì con gấu đã quay trở lại, tiến vào tầm mắt nàng lần nữa.
Trái tim nàng lại thót lên lần nữa, và đồng thời lúc này con gấu cũng quay đầu lại.
Lần này, khoảng cách còn gần hơn lúc nãy, mắt con gấu toát ra vẻ hung tàn đến lạnh người: Nó đã nhìn thấy nàng.
Cánh cửa đằng sau lưng bất thình lình bị đập thình thình khiến nàng càng thêm cứng người.
May mà bên ngoài vang lên tiếng nói: "Nương nương? nương nương?" Là tiếng của Oanh Thời, gấp đến nỗi muốn khóc.
Chỉ cách vài bước mà thôi, then cài cũng ở đó nhưng Hạ Vân Tự không dám nhúc nhích, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào con gấu kia.
Trước kia nàng đã từng nghe nói khi đối mặt với thiên địch, động vật sẽ toát ra vẻ sợ hãi. Sự sợ hãi ấy trong phút chốc sẽ phân ra bên nào mạnh bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-dinh-cung-khuyet/1929875/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.