Quả nhiên, thần sắc của hoàng đế dù không có biến hóa nhưng ngữ khí đã đông cứng mấy phần: "Chỉ phong Tài Tử còn ra thể thống gì!" Hắn nghiêng đầu gọi, "Phàn Ứng Đức!"
Phàn Ứng Đức vừa muốn tiến lên nghe lệnh, Hạ Vân Tự đã khẽ cười: "Chuyện không đáng ngại, cứ như vậy đi."
Hoàng đế hiếm khi bị ai đó cắt ngang, nhíu mi quay đầu nhìn nàng.
Nàng cười nói: "Vừa sắc phong đã tấn vị, sợ là không hợp lễ nghi. Nếu tỷ tỷ còn, tỷ ấy cũng không hi vọng Hoàng Thượng vì thần nữ mà phá lệ như thế." Thấy hoàng đế do dự, nàng tiếp tục, "Huống hồ tương lai còn dài, thần nữ không vội hư danh nhất thời."
Nghe vậy, hắn đành từ bỏ: "Được." Lại hỏi, "Muội hiện tại ở đâu?"
"Thục Phương Cung." Hạ Vân Tự đáp, ngừng một chút mới nói tiếp, "Nhu Lan Quán."
"Truyền chỉ xuống, để Tứ tiểu thư dời đến Khánh Ngọc Cung, cụ thể ở nơi nào thì để Hứa Chiêu Nghi an bài."
"Vâng." Phàn Ứng Đức khom người nhận lệnh.
Hạ Vân Tự tỏ vẻ khó hiểu: "Sao vậy?"
"Thục Phương Cung..." Hạ Huyền Thời trầm giọng, "Hứa Chiêu Nghi vốn là người bên cạnh tỷ tỷ muội, trẫm nghĩ hai người cùng ở Khánh Ngọc Cung có thể chiếu ứng nhau."
Nàng uốn gối hành lễ, mỉm cười xinh đẹp: "Tạ Hoàng Thượng chiếu cố, có điều thần nữ và Chu Huy Nga vừa vào cung rất hợp ý, có thể chiếu ứng lẫn nhau, không cần làm phiền Chiêu Nghi nương nương."
Hoàng đế lại lắc đầu, phân trần: "Vậy để Chu thị kia cùng dời qua đi."
Hạ Vân Tự không nói thêm nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-dinh-cung-khuyet/1930150/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.