Tổng đàn Vạn Độc Quỷ môn sừng sững trên núi Mạc Phù.
Bao quanh Tổng đàn lúc nào cũng có nhiều toán giáo chúng mặc áo xám với hình con nhện độc đen thui thêu trên ngực. Gươm giáo luôn sẵn sàng tuốt trần trên tay, bọn lâu la này canh phòng Tổng đàn hết sức cẩn mật. Với nhiều vòng cương tỏa từ ngoài vào trong, có lẽ một con kiến cũng không qua mắt được đám thuộc hạ đứng tựa ruồi nhặng của Vạn Độc Quỷ môn.
Nhưng riêng Giáo chủ Dương Sùng thì mọi sự xuất nhập của lão ta chẳng một tên lâu la nào nhìn thấy. Bởi lão có hành tung kỳ ảo như một luồng khói mỏng, ra vào Tổng đàn chẳng khác một bóng ma.
Hôm ấy khi Vạn Độc Thần Ma đưa Phi Bằng vào đến đại sảnh, Tổng đàn chủ Trương Chu Lục mới nhìn thấy.
Lão ta lên tiếng :
- Kính mừng Giáo chủ hồi giá.
Dương Sùng đặt gã trai xuống sàn gạch, buông gọn một tiếng :
- Nó đấy...
Trương Chu Lục hỏi ngay :
- Bẩm Giáo chủ đưa nó về từ Âm Phong cốc?
Vạn Độc Thần Ma bật cười :
- Chứ còn đâu nữa. Ta vốn biết tính khí thằng này. Cứ cho nó thấy dấu tích của Bách Độc mê hương là nó sẽ tới Âm Phong cốc. Mượn tay bọn thuộc hạ Vưu Hồn đánh nó bất tỉnh, ta đưa về đây là xong việc.
Trương Tổng đàn chủ vòng tay cúi đầu :
- Giáo chủ tính việc như thần, bọn tiện nhân xin bái phục.
Dương Sùng phẩy tay :
- Khỏi cần khen. Ta chỉ muốn biết con bé ấy ra sao rồi?
Trương Chu Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-doc-quy-mon/1665704/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.