Sùng Bá mặc bán thân khải giáp, ngân quang lấp lánh, song phủ giơ lên, đã uống viên linh đơn cuối cùng, chỉ còn Sùng Dần ở cạnh.
Bốn kỵ binh Huyết ma đỉnh lao tới, từ hai phía xô vào. Sùng Bá gầm vang, đấu thẳng tay một đòn.
Hai kỵ sĩ lao qua, Sùng Dần cúi người, hai đoản đao theo góc độ quỷ dị lách vào giáp trụ của hai Huyết ma đỉnh, đột phá trận pháp phòng ngự, đâm vào thân thểnội.
"Phụt!" Mau phun ra, hai kỵ sĩ gục ngã.
Sùng Bá cố vận tiềm lực, lao về phía sau.
"Choang, choang..."
Song phủ chém xuống, cả hai chật vật ứng phó, Sùng Dần lại đợi cơ hội, đoản đao như răng ác quỷ lấy mạng cả hai.
Sùng Bá rơi xuống, thể nội huyết khí sôi trào, hộc ra.
A Tổ ở trên không cũng đổi sắc.
Tôn Lập rũ bỏ Huyết ma đỉnh, quay lại: "Giáo tập đi mau!"
Sùng Bá tung cước: "Chạy cái gì! Lão tử là thủ sơn nhân, Tố Bão sơn dốc sức bồi dưỡng ta vì lúc này, các ngươi đi đi!"
Tôn Lập cuống lên: "Đấy là ngu trung! Tố Bão sơn không còn, chết rồi cũng vô dụng!"
Sùng Bá cố chấp: "Lão tử mặc kệ, trong lòng lão tử không còn gì ngoài điều đó, không thể đi vào lúc này!"
Tôn Lập nhìn Sùng Dần, y cực kỳ kiên định.
"Giảng tập?"
Sùng Dần gật đầu, Sùng Bá toét miệng cười, rút phủ quay về phía Huyết ma đỉnh, không ngoái lại, bảo Tôn Lập: "Các ngươi đi mau!"
"Ầm!" Sùng Dần xuất thủ, chặt vào gáy Sùng Bá, mắt y tối sầm ngã xuống. Sùng Dần cõng lấy y.
"Ta không ngại cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-gioi-vinh-tien/1338228/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.