Tôn Lập khống chế Tử cực thiên hỏa, liên tục sáu ngày đêm, mấy lần suýt hỏng, cực kỳ cẩn thận mới luyện chế linh đơn thành công.
Tích tắc thành đơn, La Hoàn không vừa ý: "Ít nhất có thể thành đơn ba mươi sáu viên nhưng ngươi sai lầm mấy lần, nên chỉ hai mươi bốn viên, tuy nguyên liệu không quý nhưng bản tọa dạy ngươi lâu như thế mà vẫn..."
Tôn Lập quyết định ra vẻ lơ hết: "Dù gì lão nhân gia cũng không có đồ đệ khác, tiểu tử thế đấy, lão nhân gia làm gì được?"
La Hoàn: "..."
Võ Diệu cười ha hả: "Ha ha ha, đồ ẻo lả, ngươi phải nhẹ nhàng khuyên nhủ kiểu như sư nương chứ nghiêm mặt dạy dỗ không phải sở trường của ngươi. Thế nào, bực hả?"
La Hoàn hưởng ứng: "Đúng lắm, lải nhải là sở trường của đồ mỏ nhọn."
Võ Diệu: "..." .
Mẻ Vinh tâm đơn được hai mươi bốn viên, cộng thêm Địa hoàn đơn trước đó, Tôn Lập đủ để xung kích Phàm nhân cảnh đệ lục trọng.
Gã chuẩn bị xong, chỉ đợi thời khắc cuối cùng.
Đợi liền hai ngày.
Hôm đó trời sáng chưa lâu, gã bị tiếng gõ cửa gấp gáp đánh thức.
Gã uể oải ngáp, Chung Lâm nhăn nhó đứng ngoài.
Tôn Lập định lên tiếng, Chung Lâm hoảng hốt chỉ vào Hỏa khôi hồn tinh: "Mau lên, ta không trấn áp được nữa..."
Tôn Lập cả kinh, thò tay xuyên qua "thân thể" y nắm lấy Hỏa khôi hồn tinh, linh nguyên cuồn cuộn.
Trong Hỏa khôi hồn tinh, sát lục chi khí hung hãn có một dải ý thức tàn nhẫn khát máu, bức ý thức của Chung Lâm vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-gioi-vinh-tien/1338311/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.