Tôn Lập móc một viên linh đơn ra nuốt, thoáng sau dễ chịu hơn nhiều.
Sùng Dần và Sùng Bá khôi phục được chút lực khí, cả ba nhìn nhau, không dám khinh cử vọng động. Không có kỳ môn trận, cả ba hợp lại cũng không chống nổi một đòn của Bách túc hung ngô.
Vọng Long quát: "Xem dưới giếng lửa là gì, ta cầm chân súc sinh này!"
Cả ba từ từ đứng dậy, Bách túc hung ngô rú vang, quất đuôi đẩy Vọng Long sang bên để quay lại.
Cả ba hồn phi phách tán, Vọng Long biết không liều mạng không được, cắn đầu lưỡi phun tinh huyết lên không trung thành sương máu.
Huyết sắc cổ bi được tắm trong sương máu, như được trùng sinh, quang mang vạn trượng, biến thành cao chừng năm trượng, với thế thái sơn áp đỉnh ép xuống, cả nham động lắc lư. Huyết sắc cổ bi ấn đuôi Bách túc hung ngô xuống đất cả trượng!
Bách túc hung ngô bị huyết sắc cổ bi đóng đinh xuống đất.
Tuyệt thế hung vật nổi giận, lật người va vào huyết sắc cổ bi.
Vọng Long gầm to: "Mau lên, ta không giữ được lâu!"
Bọn Tôn Lập lao nhanh tới, thấy từ miệng giếng rực lên thất sắc linh quang, linh lực bạo phát, hất cả ba lùi lại mấy bước.
Vọng Long hớn hở, hiển nhiên bảo vật trong đó mười phần bất phàm, phun ra một ngụm tinh huyết, cầm chân Bách túc hung ngô.
Bách túc hung ngô rống vang, thấy cả ba đến gần giếng lửa thì cuống quít vô cùng, huyết sắc cổ bi bị nó kéo rung rinh, đích xác không còn giữ được lâu.
Bọn Tôn Lập đến sát giếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-gioi-vinh-tien/1338334/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.