Bạch Công tử cùng Cơ Duẫn tạm biệt, cùng Văn Khương một đường một nắng hai sương, tới trạm ngựa đổi 2 con tuấn mã sau đó nhắm một đường về Tề quốc..
"Ca, vì sao chúng ta đi đến gấp hư thế?"
Văn Khương nhỏ mặt xấu hổ đỏ bừng, mang theo hiếu kỳ cùng hưng phấn.
"Công tử Huy hắn là loại người không coi trọng chữ tín, chúng ta ở Lỗ Quốc dù sao bị quản chế hơn, ta không thể không phòng hắn. Chờ tới biên cảnh, Tang Du hội dẫn dắt một nhóm người ngựa tiếp ứng chúng ta."
Văn Khương nhìn hắn tự nhiên cười nói:
"Tam ca nếu huynh không tới nữa, muội còn nghĩ rằng huynh không quan tâm muội nửa."
"Lại nghĩ ngợi lung tung?"
Bạch Công tử nắm chặt dây cương,
Ngày muội bị bắt đi, ta liền lập tức đi tìm muội, kết quả trên nửa đường bị đám người của Ngụy Hắc Noãn cản trở mới bỏ lỡ cơ hội tìm muội"
"Tam ca còn bị thương?"
"Có Thừa Ảnh kiếm ở đây, bọn hắn không chiếm được tiện nghi gì."
"Thừa Ảnh kiếm không phải là không có thân kiếm sao?"
"Chỉ là chúng ta nhìn không thấy thế thôi."
"A _ _" Văn Khương đột nhiên quát to một tiếng:
"Cái kia, Lai Đan, còn hắn muội quên mất."
"Lai Đan là ai?"
"Chính là người hôm nọ bắt muội."
"Còn nhắc hắn làm cái gì?" - Bạch Công tử có chút không vui.
"Không đúng! Hắn là người tốt. Nếu chúng ta không cứu rất có thể Huy công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-khuong-cong-chua-yuying/690481/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.