Đêm đã khuya...
Tang Du ngồi trên bậc thang gác đêm...
Trong phòng đống lửa nhỏ được đốt để duy trì hơi ấm. Hắn liếc nhìn trong phòng, Văn Khương hơi hơi tựa ở mép giường, đã ngủ rồi. Hắn ngồi trơ trong chốc lát, lặng yên vào cửa, hắn nín thở, công tử tiểu Bạch cùng Văn Khương đều ngủ cực kì yên ổn,
Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước soi trên người Văn Khương, hiện ra ngũ quan mông lung, môi hồng, da trắng, đôi mắt nhắm chặt cũng khiến lòng người xao động. Một tấc một tấc, quả thực khiến hắn nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Hít sâu một hơi, hắn ẩn nhận tâm tư xao động trong lòng, đứng dậy nhìn bốn phía, nhẹ nhàng khép cửa lại đi ra ngoài.
.....
Sáng sớm, ánh sáng nhạt chiếu vào trên mi tâm Văn Khương, ướt át vụng trộm hôn lên.
"Ahh, ca." - Văn Khương giật giật thân thể, chậm rãi mở mắt ra, phát hiện công tử tiểu Bạch đang nhìn nàng cười.
" Làm sao biết là Tam ca?" Tiểu Bạch khàn khàn ghé vào bên tai nàng dò hỏi, mang theo trêu chọc.
"Bởi vì Tam ca có mùi vị riêng, muội không nhìn vẫn biết." - Văn Khương tỉnh hơn phân nửa,e thẹn đỏ mặt.
"Riêng biết thế nào?"
Bạch công tử đem Văn Khương kéo vào lòng, để nàng tựa vào thân thể cường tráng của hắn.
"Riêng biệt chính là riêng biệt." Văn Khương khẽ cười.
" Thật mềm, tiểu muội, thân thể muội sẽ làm bất kỳ nam nhân đều chạm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-khuong-cong-chua-yuying/690503/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.