Tết năm Chiêu Viên mười ba tuổi, thái phó nhân một buổi học liền cho ba người bọn họ viết câu đối.
Chiêu Viên mấy năm nay học được không ít sách, cũng hiểu được không ít chuyện. Song đối với thơ phú hội hoạ lại không có mấy biến chuyển.
Thái tử thường nhìn nàng lắc đầu, rất xem thường mà nói:
- Kim Hồ giống ai vậy? Phụ hoàng và mẫu hậu, tất nhiên là cả ta nữa không phải đều rất giỏi hay sao?
Chiêu Viên lập tức lườm tới, hừ một tiếng nhếch miệng đe doạ:
- Hoàng huynh nói chuyện cẩn thận chút. Huyết thống hoàng tộc không đùa được đâu đấy!
Tư Minh vừa nghe vậy liền lập tức ôm ngực, quay về phía Đỗ Chân nói giọng đầy oán hận:
- Đỗ Chân, cậu mau trả cho ta hoàng muội ngây thơ ngoan hiền đi! Kim Hồ của ta sao lại học được ăn nói ghê gớm như vậy!
Những lúc ấy lại thấy Đỗ Chân tỏ ra hài lòng một cách kỳ lạ. Thông thường cũng sẽ cười trìu mến với Chiêu Viên, lại vươn tay xoa tóc nàng.
Lại nói người này ứng xử nói năng đều rất nghiêm chỉnh tuân thủ phép tắc, chỉ có những hành động quan tâm kiểu này lại dường như đi quá chừng mực. Chiêu Viên cảm thấy, mấy động tác ấy so về độ thân thiết thậm chí nhiều lúc còn hơn cả hoàng huynh đối với nàng nữa. Nhưng dù sao Chiêu Viên cũng thấy vui nên thoải mái ngầm chấp thuận. Còn thái tử cho dù có thấy cũng thường xuyên làm lơ, không can thiệp. Thi thoảng mới lườm Đỗ Chân đe doạ một chút.
Hắn nói:
- Công chúa quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-kiep-than-tien-chan-tinh-vien-man/265657/quyen-2-chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.