Tiếng thổi thanh la như mang theo hồi hộp, Thẩm Vân Vọng nắm tay Thanh Ương, tiến vào lễ đường, dân chúng vây quanh ngoài cửa phủ, dù không thể nhìn thấy gì, nhưng chỉ nghe tiếng tấu nhạc vui mừng kia thôi, nàng cũng có thể cảm nhận được.
“ Nhất bái thiên địa…”
“ Nhị bái cao đường…”
“ Phu thê……”
“ phù…..phù….”
Bên cạnh vang lên tiếng động thoáng qua như tiếng áo choàng bị xé rách, lại giống như có thứ gì đó xuyên qua cơ thể. Trong lễ đường lặng ngắt như tờ, thậm chí nàng có thể nghe được tiếng tim đập của người bên cạnh xen lẫn với nhịp tim nàng như tiếng trẻ nhỏ vui đùa ầm ĩ.
Tí tách, tí tách, tí tách…có gì đó nhỏ giọt trên mặt đất, giọt trên khăn quàng đỏ của nàng, nhưng mà cái gì nàng cũng không biết rõ.
“ Ta đã nói, nàng lấy ai, ta giết người đó”. Giọng nói rõ ràng vang lên ngay phía sau Thanh Ương nhưng nàng lại cảm thấy ở rất xa, không phải là khoảng cách mà ở trong tim nàng. Thanh âm ngày ngày nàng nhớ lại, cũng là những lời nói này… Nhưng mà tại sao bây giờ lại cảm thấy không hề giống? Nàng kéo khăn voan đỏ xuống, đưa tay ôm lấy người bên cạnh sắp ngã xuống, ánh mắt lại không nhìn xuống xem, nàng quay đầu lại, sững sờ nhìn người phía sau, đồng tử nhíu chặt, như thể bị ánh mặt trời bên ngoài làm chói mắt.
Hắn đứng ngược sáng, tà áo trắng tung tóe vết máu, trên tay hắn cầm một thứ gì đó, như thể vẫn còn đang đập, như thể vẫn còn ấm nóng, vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-kiep-yeu/177334/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.