Căn phòng đá cũ kĩ lập lòe ánh sáng màu xanh huyền bí, ở giữa căn phòng trôi nổi một khối lập phương màu đen phát ra ánh sáng màu trắng sữa.
Vương Minh vẫn giữ tư thế như lúc bắt đầu tiếp nhận truyền thừa, ánh sáng hắt lên người hắn tạo thành những vết hằn đủ màu sắc.
Toàn bộ căn phòng được bao phủ trong một làn sương mù bảy màu, bên trong ẩn hiện đủ loại hình ảnh đền đài cung điện cùng các loài linh thú muôn hình vạn trạng.
Ánh sáng từ người Thần Mộc Thiên Lộc vẫn chiếu vào người Vương Minh giúp duy trì sinh mệnh trên người của hắn.
Tinh Thiên Nhai ngồi xếp bằng bên cạnh Vương Minh, sau lưng hắn ba lão giả nhìn chăm chú vào hình ảnh của Vương Minh hiện ra trong làn sương.
“Có vẻ như khu rừng kia thật sự có một di tích khổng lồ, theo những gì nhìn thấy được hai vị sư huynh có nhận ra đây là di tích này thuộc thời đại nào không?” Phương Vạn Minh vừa nhìn màn sương vừa quay sang hỏi hai người còn lại
“Phong cách kiến trúc không phải thuộc thời đại này, chỉ nhìn từ hình ảnh thì không cảm nhận được hơi thở của tuế nguyệt nơi đó thế nhưng có thể thấy được nơi đây ít nhất có lịch sử hơn vạn năm, có thể là một đại tông môn hứng chịu diệt vong tại trận đại chiến vạn năm trước”
Phong Tuyệt Trần chăm chú nhìn vào hình ảnh của Thiên Quỷ Tông hiện lên trên màn sương mù rồi trả lời.
“Hình ảnh không được đầy đủ lại rất mơ hồ chưa kể đến không có manh mối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-linh-chi-chu/2342285/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.