Minh Phong nghe lời nói của cục cưng, nhìn đứa nhỏ tầm sáu, bảy tuổi trước mặt này, lại chỉ cao hơn đứa nhỏ như cục cưng một chút, cặp ánh mặt kia, đặc biệt có thần, đang đề phòng nhìn bọn họ.
“Ca ca, ngươi đồng ý đi theo ta sao?” Cục cưng đột nhiên đứng dậy lôi kéo tay hắn, nam hài tay của mình, tay hắn rất đen, cũng rất bẩn, mà tay đứa nhỏ rất nhỏ, rất mềm, cũng thật ấm áp, hắn có một loại xúc động, xúc động muốn khóc.
“Ta đi theo ngươi.” Chỉ vì động tác đơn giản này, từ nay về sau, mạng của hắn, vì hắn mà sống.
“Được không, Minh Phong thúc thúc, chúng ta dẫn hắn về nhà được không, ca ca thực đáng thương.” Cục cưng ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sự chờ mong nhìn về phía Minh Phong, cho dù là ai đều không thể từ chối.
Minh Phong lại ôm lấy cục cưng, gật gật đầu, nhìn về phía đứa nhỏ, hắn vừa xem qua cho đứa nhỏ này, là một tài năng võ học, dù sao hắn còn chưa thu đồ đệ, để hắn làm đồ đệ đầu tiên đi, về sau cho làm hộ vệ của cục cưng, người khác hắn không tin được, chỉ có người do chính tay mình dạy dỗ mới có thể yên tâm. Vì thế hắn cúi đầu, nói với đứa nhỏ kia: “ Ngươi về sau gọi là Vô Ca, trở thành đồ đệ của ta.”
Nam hài mở to hai mắt, cuối cùng chảy hai hàng lệ trong suốt. Vô Ca, hắn gọi Vô Ca, hắn rốt cuộc có tên, không phải là tạp chủng, con thỏ nhỏ, thằng nhãi con, hắn có tên.
“Ừ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-long-pha-nguyet/256528/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.