“Gia pháp?” Thân thể theo bản năng run run lên……Vân Tâm Nhược bi ai phát hiện ra rằng, nàng ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, nếu không thể tránh được, vậy không phải chỉ có thể tự mình đối mặt sao?
Địa ngục…..nàng chưa đi qua sao?
Bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt như màu ánh trăng
“Tướng quân, ngươi thật sự thực đáng thương…..”
Thanh âm như gió, thản nhiên, mềm yếu…..Nàng nhìn hắn, gằn từng tiếng nói
“Tiện nhân! Ngươi nói cái gì?” Thanh âm càng ngày càng lớn, nghe một câu như vậy, tự tôn còn sót lại của người đàn ông hoàn toàn biến mất, như một người đang đứng bên cạnh vách núi đen, chỉ cần phân tâm một chút sẽ rơi xuống tan xương nát thịt
Lúc này, đúng lúc có người đem một cái thiết chế bàn đến, Lê Hân cười lạnh lùng, ánh mắt lướt qua, lấy ra một cái roi da trên bàn, roi da màu đỏ, toàn thân mang rô lởm chởm, chỉ cần quất một roi, sẽ là thịt nát cốt cát……
“Ngươi lặp lại lời vừa nói một lần nữa xem” Ba một tiếng, hắn quất roi da xuống mặt đất một cái, tro bụi bay loạn…….
Vân Tâm Nhược thản nhiên nhìn dấu vết của roi da để lại, đầu ngón tay trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng hướng nam tử. Nói từng chữ một, không hề có chút sợ hãi
“Tướng quân, ta nói ngươi thật sự rất đáng thương!”
Ba một tiếng, roi da quất vào thân thể, quần áo Vân Tâm Nhược đột nhiên có thêm một vết máu thật dài, da tróc thịt bong…..
Một tiếng thét lớn vang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-long-pha-nguyet/820279/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.