Trong nháy mắt , tịch dương (ánh hồng của mặt trời lúc hoàng hôn) đầy trời , một khung trời màu hồng , Hoàng thanh chìm đắm trong vầng sáng đó , hoàng hôn đẹp nhất là khi mặt trời vừa lặn . Mọi người đến từ khắp nơi khó còn cơ hội gặp lại . Có tiếc nuối mà về , có ý cười vui vẻ mấy ngày liền , bữa tiệc nào mà không tàn . Hoàng thành chậm rãi khôi phục ban đêm yên tĩnh
Xe ngựa Vân phủ đã chạy về tới nơi , Tử Y vẫn thực lo lắng cho Vân Tâm Nhược , cho nên xe ngựa vừa về tới liền vội vã chạy về bí phương viện
Đẩy cửa phòng ra nhìn thấy một bóng người đang nằm trên giường , sắc mặt mới buông lỏng xuống , tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn , cô nãi nãi này , thật sự làm nàng lo lắng muốn chết mà . Hại nàng tâm thần không yên , ngay cả Quốc sư cũng không xem kĩ được ,chỉ hận không thể mọc hai cánh bay đi tìm tiểu thư
Tiểu thư thì tốt rồi , ngủ đến không biết trời đất……
Nhịn không được oán hận vài câu rồi đóng cửa phòng về tiểu viện của mình
Nghe được tiếng đóng cửa , Vân Tâm Nhược trên giường mở mắt ra , trong ánh mắt tràn ngập bi thương , kỳ thật nàng trở về lâu rồi ,tự thay đổi quần áo , cũng tự mình bôi thuốc xong mới nằm xuống , cảm giác mình không còn là mình nữa . Nói không đau là giả , nói không có việc gì là gạt người . Luôn theo đuổi một cái gì đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-long-pha-nguyet/820380/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.