Hai ngày sau, Trịnh Thành Tử thức giấy thì bỗng nhiên nhìn thấy một lá thư có tên của cậu nằm ngay bên cạnh gối.
Lá thư được làm bằng giấy kraft, chữ viết được trình bày khá dễ nhìn, và ba chữ "Trịnh Thành Tử" được viết rất to ngay bên ngoài lá thư.
Trịnh Thành Tử cầm lá thư lên và nhìn nó một cách kỳ lạ, sau đó mở lá thư ra thì thấy có một tờ giấy rơi ra.
Đó là một tờ giấy trắng A4 rất bình thường. Nhưng trên tờ giấy ấy thì có nhiều dòng chữ trình bày lộn xộn. Các dòng chữ xộc xệch xen kẽ với nhau mà không có bất kỳ quy tắc nào. Trịnh Thành Tử dường như thể đọc được những dòng chữ ấy.
Trịnh Thành Tử khi thấy những dòng chữ trong lá thư này thì cậu nhanh chóng hét lớn lên hỏi mẹ mình đang nấu ăn bữa sáng ở tầng dưới: "Mẹ ơi, lá thư nằm trên gối con là của ai vậy mẹ?"
"Đó là..." Chu A Di đang lỡ tay với những món ăn nhưng cô vẫn ngước lên và nói với con trai trên lầu: "Đó là lá thư tình được viết bởi thỏ trắng, con bé đặc biệt yêu cầu mẹ đặt nó lên giường của con."
"Cái gì? Lá thư này là thư tình ư? "Trịnh Thành Tử lắc đầu với những dòng chữ xộc xệch của thỏ trắng khi viết thư tình cho cậu.
"Con nên nhớ rằng thỏ trắng chỉ mới ba tuổi, và con bé vẫn chưa biết viết mà chỉ biết vẽ nhé." Mẹ của Trịnh Thành Tử mỉm cười và bảo vệ con dâu.
"..." Trịnh Thành Tử không thể không trợn tròn mắt. "Cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-luon-thich-em/2690346/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.