Thấy Nam Hài bỏ chạy không dấu vết, thỏ trắng quay lại nhìn Trình Thơ và hỏi một cách kỳ lạ: "Tại sao cậu ấy lại chạy nhanh như thế?"
"Ồ... bởi vì cậu ấy ở đây tự coi cậu ấy là một vị vua, nên cậu ấy luôn khiêu khích hoặc làm những điều kỳ quặc vậy đó!" Trình Thơ đứng cạnh và nhìn về phía thỏ trắng.
"..." Thỏ trắng dường như không nói nên lời.
Màn đêm dần dần buông xuống. Ngoại trừ Trịnh Thành Tử ở lại nhà ông bà nội, những đứa cháu không ở lại nhà ông bà, đều đứng dậy cúi chào ông bà trước khi ra về.
Trình Thơ liếm cánh tay thỏ và hạ giọng và hỏi: "Thỏ trắng, tối nay cậu có ở nhà bà tớ không??"
"Ừ." Thỏ trắng gật đầu.
"Vậy con ngủ ở phòng riêng chứ?"
"Tớ sẽ ngủ với ca ca nước cam của mình." Thỏ trắng nghĩ về điều đó trong đầu của mình, mặc dù ở đây không như ở nhà nhưng thỏ trắng cũng sẽ quấn lấy Trịnh Thành Tử.
"..." Trình Thơ đột nhiên nhìn thỏ trắng một ánh mắt nghi ngờ.
"Con gái ơi, chúng ta hãy về nhà nào!"
Ngay lúc này, bố mẹ Trình Thơ đã đến và gọi cô ấy về nhà.
Trình Thơ buông tay thỏ trắng ra và chạy về phía bố mẹ. Sau một lúc, cô bé chạy lại chỗ thỏ trắng.
"Sao cậu quay lại vậy?" Thỏ trắng nhìn Trình Thơ với ánh mắt kỳ lạ.
"Này, tớ đã nói với bố mẹ tớ rằng tớ sẽ ở lại nhà của ông bà tớ tối nay!" Trình Thơ nhìn thỏ trắng với một nụ cười và tiếp tục: "Tớ muốn ngủ với cậu và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-luon-thich-em/2690444/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.