Editor: Waveliterature Vietnam
"Vì vậy, mỗi khi em nhớ Ca ca nước cam, em chỉ cần biết rằng anh đang trong lớp học, hoặc đang trên đường đến quán ăn, em đã cảm thấy yên tâm rồi, ngay cả khi anh không ở bên cạnh em, nhưng chỉ cần anh sống một cuộc sống an yên, vui vẻ thì đối với em như vậy là quá đủ." Thỏ trắng vùi đầu nằm gọn trong vòng tay của Thành Tử và thủ thỉ.
Trịnh Thành Tử khẽ giật mình.
Anh đã nghĩ rằng thỏ trắng chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa của việc chia ly giữa hai người. Anh nghĩ rằng thỏ trắng chỉ là một đứa trẻ vô lo lo nghĩ, chỉ biết đến những chuyện xảy ra trước mắt, không tính toán gì đến tương lai, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ cười đùa, không biết buồn phiền hay lo lắng.
Nhưng anh đã lầm, làm sao thỏ trắng có thể không hiểu thế nào là chia ly…
Thỏ trắng thực sự hiểu rõ hơn ai hết việc anh sẽ rời đi và hai người sẽ phải chia tay.
Thỏ trắng luôn hiểu và thậm chí là hiểu rất rõ, không ngày nào là cô ấy không nghĩ đến. Nhưng đối với thỏ trắng mong muốn duy nhất, nhỏ nhoi nhất là hy vọng rằng Trịnh Thành Tử sẽ sống một cuộc sống thật tốt, dù ở phương xa nhưng chỉ cần sống chung bầu trời với cô là được.
Bất kể là Thành Tử có đi bao xa, cách cô bao nhiêu km và không thể gặp nhau trong một thời gian dài.
Chỉ cần thỏ trắng biết rằng Thành Tử đang sống ở đâu đó trên trái đất này thì cô ấy đã hài lòng rồi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-luon-thich-em/2690546/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.