Editor: Waveliterature Vietnam
Nhưng mà nghĩ lại, một nam sinh như Trịnh Thành Tử thì ai mà không thích cơ chứ?
Trong tiết trời đẹp như vậy, cậu ấy mặc sơ mi trắng, với nụ cười tỏa nắng, dịu dàng, thân hình cao gầy, đôi mắt thì trong veo, chỉ cần cậu ấy liếc nhìn một chút thôi thì cả thế giới xung quanh mình sẽ ngập tràn ánh nắng.
Cho nên cô ấy mới ngày càng thích Thành Tử, tình cảm cứ thế không ngừng lớn lên.
Hạ Vân Hi đưa mắt nhìn sang phía sân vận động náo nhiệt.
"Nhanh, nhanh! Chuyền bóng, chuyền bóng!!" Địch Hạ Phong vừa chạy vừa hét lớn về phía đồng đội của mình.
"Phòng thủ, kèm chặt cậu ta lại!!" Ở đối diện, thầy giáo thể chất cũng đang la hét khản cả giọng.
Nam sinh kia dẫn bóng, lắc người, lợi dụng thân thể nhỏ bé, luồn lách với động tác nhanh nhẹn, chớp mắt đã chuyền bóng cho Địch Hạ Phong.
"Trịnh Thành Tử! Nhận bóng!" Sau khi đón được bóng từ tay đồng đội, Hạ Phong tiếp tục xông về phía trước, đột nhiên cậu ta khựng lại, quay người ra đằng sau và ném bóng cho Thành Tử cách đó không xa.
"Thua rồi!!" Thầy giáo thể dục vỗ lớn vào đùi, vừa rồi chỉ lo để người đi kèm Địch Hạ Phong, mà hoàn toàn quên mất bên cạnh cậu ta còn có Trịnh Thành Tử.
Trịnh Thành Tử nhanh chóng đón bóng, luồn người, chạy nhanh lại phía rổ, đúng lúc đấy bất ngờ một thân thể cường tráng lao nhanh ngay trước mặt.
"Trịnh Thành Tử, cẩn thận kìa!" Địch Hạ Phong thấy cậu bạn to lớn kia lao ra ngay trước mặt Thành Tử bèn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-luon-thich-em/2690550/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.