Editor: Waveliterature Vietnam
Hôm nay là một ngày hè trời nóng oi bức, bầu trời cao trong xanh không một gợn mây, từng ánh nắng chói chang chiếu xuống khắp các con đường, những chú ve sầu thì mải miết kêu trên các cành cây, trong cái nắng nồng nàn đong đầy với những làn gió dịu nhẹ dễ tạo cho con người ta cảm giác mơ màng.
Thỏ trắng ngồi trên chuyến xe buýt đi về hướng thành phố Chiết Giang, xung quanh chật kín người, thỏ trắng cảm thấy khá bí bách, không nhịn được liền hướng về Trịnh Thành Tử thì thầm: "Ca ca nước cam… …??"
"Anh đây, sao vậy??" Trịnh Thành Tử đang cúi đầu đọc tin tức trên điện thoại, nghe thỏ trắng gọi liền giật mình, ngẩng đầu lên tiếng.
"Em tưởng chúng ta sẽ đi cắm trại ở một khu rừng lớn chứ??" Thỏ trắng mắt nhấp nháy, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu nhìn vào Trịnh Thành Tử và hỏi: "Thế nhưng vì sao anh lại cầm tờ đơn hướng dẫn du lịch phía trên có ghi là rừng trúc ở huyện An Cát ạ??"
"… …" Trịnh Thành Tử tay đang lướt trên màn hình điện chợt khựng lại một chút, sau đó vẻ mặt có hơi lúng túng quay đầu nhìn vào đôi mắt long lanh của thỏ trắng, anh lúng túng cười gượng giải thích: " Ở rừng trúc lớn này… …thì nó cũng gần giống như một khu rừng lớn vậy thôi… …nó cũng không khác nhau là mấy đâu."
"Có thật là hai chỗ đấy không khác gì nhau không anh??" Thỏ trắng bĩu môi tỏ vẻ không tin lời nói của Thành Tử: "Trong khu rừng lớn sẽ có rất nhiều cây cối! Còn trong rừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-luon-thich-em/2690573/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.