Editor: Waveliterature Vietnam
Trịnh Thành Tử bị choáng bởi lập luận logic của thỏ trắng, anh cứng họng không nói nên lời.
Thỏ trắng vẫn nằm yên trên giường không hề nhúc nhích, tay ôm chặt lấy Trịnh Thành Tử, nhìn chằm chằm vào anh ấy, ánh mắt ánh lên vẻ cương quyết.
Cuối cùng, Trịnh Thành Tử đành lắc đầu bó tay trước thái độ của thỏ trắng, anh bất lực cười.
"Anh cười cái gì hả?" Thỏ trắng cau mày, nghiêm túc nhìn Trịnh Thành Tử hỏi.
"Em lập luận rất logic đấy, lời lẽ chặt chẽ… … anh thật sự không tìm được câu nào để phản bác lại lý luận của em cả… …" Trịnh Thành Tử đưa tay xoa đầu thỏ trắng, mỉm cười với cô.
"Có đúng thật không vậy, mà thôi em mặc kệ, dù sao thì anh cũng phải ngủ cùng em." Thỏ trắng nằm xích lại gần Thành Tử hơn, bắt đầu kể lể: "Anh không thể tưởng tượng nổi căn phòng của em kinh dị đến mức nào đâu, một mà đêm tĩnh lặng, thêm vào đó là tiếng cót két của không ngừng, giống như là có mà vậy đó."
Thỏ trắng vừa nói vừa quấn thật chặt chăn vào quanh người nằm bên trong Thành Tử, sau đó đập tay xuống giường nói: "Đi ngủ thôi, ca ca nước cam, bây giờ chúng ta cùng nhau ngủ đi."
" … …"
Trịnh Thành Tử nằm không nhúc nhích trên giường, anh giương mắt chăm chú quan sát thỏ trắng, cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, vì nằm nghiêng nên để lộ ra bờ vai trắng hồng mềm mịn, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào bên trong, phản lên làn da của thỏ trắng càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-luon-thich-em/2690577/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.