Lúc này, một đám bảo vệ vội vàng chạy vào, mặt trắng bệnh khi nhìn thấy Vương Đại Đông gầm lên.
Bọn họ thở hổn hển: “Chủ tịch Vương, bọn họ, bọn họ cố tình xông vào”.
Vương Đại Đông không buồn quan tâm tới bảo vệ, chỉ sầm mặt nhìn Lý Thần và nói với vẻ cười như không cười: “Lý Thần, cậu như thế này là có ý gì? Hôm qua tôi tới Tencent, hôm nay cậu tới chỗ tôi, trò chơi của trẻ con đấy à?”
Lý Thần chắp tay đi vào trong phòng hội nghị, thản nhiên lên tiếng: “Hôm nay tôi tới đây là để tuyên bố vài việc.
Vừa hay đúng lúc mở cuộc họp”.
Vương Đại Đông tức tới mức bật cười: “Có phải đầu cậu có vấn đề không?”
“Đây là Sina, là công ty của tôi! Cậu nói cậu chạy tới đây tuyên bố vài việc mà còn cần phải mở họp cơ à?”
“Đầu có vấn đề thì tới bệnh viện tâm thần điều trị, đừng làm loạn ở đây, hiểu chưa?”
Mã Hoa Đằng lạnh lùng nhìn Vương Đại Đông: “Vương Đại Đông, ông ăn nói cho sạch sẽ chút, nếu không lát nữa kẻ không có đường lui chính là ông đấy”.
Vương Đại Đông cười ha ha chỉ về phía Mã Hoa Đằng: “Tên họ Mã kia, khi tôi thành lập Sina thì cậu vẫn còn đi học đấy, trước mặt tôi mà đến lượt cậu nói sao?”
“Sao, có phải là Tencent không cầm cự nổi nữa không? Hôm qua tôi nói muốn mua lại Tencent, các người đã từ chối, giờ tới đây cầu xin chứ gì?”
Vương Đại Đông sững sờ, sau đó cười ha ha.
Cả đám quản lý cấp cao cũng đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-may-doi-doi/780764/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.