Hôn qua hôn lại được một hồi, Ninh Hiên bắt đầu phản kích. Hắn vừa điên cuồng hôn tôi vừa hậm hực nói: “Thế còn em? Tại sao em làm bạn gái Trác Hạo? Tại sao em chụp ảnh cưới với anh ta? Tại sao em không thèm để tâm đến anh? Tại sao em rời bỏ anh? Tại sao em dằn vặt anh như thế? Tại sao em giả vờ không yêu anh?”
Trút hết mọi bất mãn bằng một tráng câu hỏi “tại sao” xong, hắn dừng lại, thở hổn hển rồi lại nói tiếp, lần này, giọng điệu chất vấn vừa rồi bỗng chuyển sang bất lực: “Tô Nhã. Nói cho anh biết, tại sao anh lại không thể quên được em? Tại sao anh không thể không có em? Tại sao anh mới nghe tin em ở đây đã vội vội vàng vàng đến tìm em ngay? Tại sao anh chỉ muốn yêu mình anh? Tô Nhã, em nghe cho rõ này: Anh yêu em!”
Ninh Hiên nói xong, trên khuôn mặt đã tổng hòa bao nỗi bất lực và khổ đau, trầm luân và bi thương, như một kẻ nghiện ma túy, biết rõ là phải cai nghiện, biết rõ là phải kiềm chế bản thân, nhưng khi cơn nghiện phát tác lại chẳng còn sức lực đâu, chỉ càng tiếp tục lún sâu hơn.
Tôi ôm chặt Ninh Hiên, nói với hắn tôi đã nghe thấy rồi, nghe rõ tất cả rồi. Tôi nghe được trái tim hắn đang nói yêu tôi và trái tim tôi cũng muốn nói tôi yêu hắn.
Bỗng nhiên tôi chộp được một thông tin quan trọng trong những câu nói vừa rồi của Ninh Hiên. Tôi hỏi hắn: “Anh vừa nói, anh vừa nghe tin em ở đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-mo-ve-em/1267119/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.