Mấy hôm sau, Trác Hạo nói với tôi anh có một người bạn thân mới mở ảnh viện áo cưới. Anh bảo: “Bạn anh vừa nghe nói anh chuẩn bị cáo biệt độc thân, liền nhất quyết giục anh đưa em đến chỗ cậu ta chụp ảnh cưới. Cậu ta nói dù sao chúng mình cũng sắp phải chụp, chi bằng đến chỗ cậu ta chụp cho sớm. Cậu ta hứa sẽ phục vụ chúng mình dịch vụ tốt nhất lại còn miễn phí toàn bộ nữa. Chỉ có thêm một đề nghị, đó là tha thiết mong được dùng ảnh của chúng mình trưng bày trong cửa kính để làm mẫu quảng cáo!”
Tôi nghe mấy tiếng “dù sao cũng sắp phải chụp”, không khỏi có cảm giác sợ hãi bất an. Tôi nói với Trác Hạo: “Anh làm người mẫu thì hoàn toàn có thể nhưng em thì không được đâu, trông em chung chung mờ nhạt lắm, sợ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng hình ảnh. Hay bảo bạn anh tìm một cô người mẫu nào xinh đẹp một chút chụp chung với anh, hai người chụp xong rồi lấy ảnh đấy để trưng bày thì đẹp hơn nhiều đấy!”
Trác Hạo nghe tôi nói xong mà dở khóc dở cười. Anh nửa giận nửa buồn cười bảo tôi: “Ảnh cưới mà lại đi tìm cô dâu khác chụp hộ được à?” Tôi nghĩ cũng phải. Chợt nghĩ nếu như có thể tìm được người thay thế thì chi bằng thay luôn tôi động phòng hoa chúc gì đó cho rồi…
Trác Hạo lại nói: “Vả lại, ai bảo em không xinh đẹp? Em mà nhạt nhòa như em nói thì làm sao anh lại cam tâm tình nguyện để em trói lại thế này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-mo-ve-em/1267124/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.