Công việc thống kê đo đạc tỉ mỉ ánh sáng trong phòng triển lãm của tôi mất cả một ngày trời, hôm sau tôi mang báo cáo đến nộp cho Ninh Hiên. Tôi vốn chẳng mong được biểu dương khen ngợi gì, nhưng cũng không ngờ công việc của mình lại bị hắn nghi ngờ đến như vậy.
Miệng thoáng hiện một nụ cười kì quái, hắn nhìn tôi nói: “Cô Tô, phải nói rằng, báo cáo này của cô không có nhiều giá trị đối với tôi”.
Hắn cười, nụ cười rất đẹp và ấm áp, nhưng không biết dưới lớp da mặt kia thực ra đang ẩn giấu bao nhiêu lưỡi dao sắc nhọn tẩm thuốc độc.
Tôi biết hắn muốn nhìn thấy tôi vỡ vụn, muốn nhìn thấy những biểu hiện yếu đuối của tôi khi bị công kích, nhưng bản tính ương ngạnh bắt tôi đứng thẳng lưng, không được nhu nhược, hèn nhát. Tôi nở một nụ cười khiêm nhường nói: “Ngài Trình, ngài không hài lòng chỗ nào để tôi sửa lại”.
Hắn mỉm cười, nhã nhặn đưa bản báo cáo đến trước mặt tôi, từ từ xé toạc nó ra làm hai, sau đó ném thẳng vào sọt rác dưới chân.
Vẫn giữ nụ cười gợi đòn, hắn nhìn tôi nói: “Không hài lòng với tất cả!”.
Tôi rất muốn xông lên, dùng móng tay cào rỗ mặt hắn ra!
Nhưng hôm qua tôi vừa mới cắt móng tay, chỉ dựa vào mười ngón tay trơ trụi này tấn công hắn thì thật yếu thế. Kìm nén mọi thương tổn và căm phẫn, tôi cố gắng duy trì nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt, khống chế khóe miệng đang chực run run, sau đó nhìn hắn nói: “Xin lỗi, thực sự tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-mo-ve-em/1267149/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.