Tôi nhẹ nhàng ngắt lời ông: “Quản lý, thế nào nhỉ, quản lí vẫn chưa nói tìm tôi rốt cuộc là có việc gì?”
Bị tôi chen ngang, quản lí thoáng giật mình, chớp chớp mắt rồi lại tiếp tục: “A? À! Thanh niên mà, sốt ruột đúng không? Tôi đang nói đấy thôi, ha ha ha ha! Cô Tô Nhã là một nhân viên rất được, chỉ có điều tính khí hơi nóng vội. Nhiệm vụ chính của cô là gì hả? Tôi nói cô nghe, lần triển lãm này Trình tiên sinh không chỉ mang đến những tác phẩm cậu ta đã thiết kế từ trước mà trong thời gian chuẩn bị cậu ta còn định tiếp tục một số tác phẩm mới nữa. Cho nên, cô đấy, nhiệm vụ chủ yếu của cô là cho mượn tạm.”
Tôi cảm giác giữa mình và quản lí rõ ràng có sự cách biệt thế hệ, ông nói cái gì mà tôi nghe tuyệt đối không hiểu.
Tôi hỏi lại quản lí bằng giọng đầy hồ nghi: “Cho mượn tạm?”
Quản lí cười híp mắt nhìn tôi, nói chắc như đinh đóng cột: “Đúng, cho mượn tạm!”
Quản lí lại tít mắt cười giảng cho tôi: “Nhiệm vụ của cô là được điều sang đấy cho họ mượn tạm một thời gian! Hôm qua Trình tiên sinh nói với tôi cần một người của trung tâm triển lãm của chúng ta đến giúp đỡ tại phòng làm việc của cậu ta. Sáng sớm hôm nay cậu ta lại gọi điện, chỉ đích danh cô sẽ đảm nhiệm việc này. Tô Nhã này, Trình tiên sinh đã chỉ đích danh cần cô đến đó đấy! Tôi đã nói với cậu ta, Trình tiên sinh thật có mắt nhìn người, Tô Nhã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-mo-ve-em/1267153/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.