Hôm sau, Ninh Hiên có đến lớp. Khi hắn vắng mặt, tôi nghiến răng trừng mắt nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của hắn; nhưng giờ hắn đã xuất hiện, tôi lại trở nên thiếu bản lĩnh, đến liếc hắn một cái cũng không dám. Trong cả tiết học, tôi như người bị tật mắt lác, đưa mắt đảo qua nửa lớp là liền khựng lại. Thế nhưng tôi vẫn cảm nhận được có ánh mắt như tia X soi kỹ mình từ đầu đến chân, có khi nhìn thấu cả bữa ăn sáng sang nằm trong dạ dày tôi chứ chẳng chơi.
Mãi mới đến lúc hết giờ, tôi quyết tâm bỏ lại phía sau hàng loạt tiếng nhao nhao “cô ơi em có thắc mắc muốn hỏi”, chạy biến ra khỏi lớp như thể đang “buồn” lắm.
Thắc mắc? Câu hỏi của bọn chúng chỉ có xoay quanh chuyện riêng của tôi thôi, để chúng vây lấy sớm muộn gì tôi cũng lộ hết cả số đo ba vòng!
Qua mấy ngày tránh người như tránh quỷ như vậy, tôi bị tổ trưởng bộ môn gọi lên gặp.
Tổ trưởng nói với tôi đầy hàm ý: “Tô Nhã, có người phản ánh kỷ luật của lớp số 5 trong giờ Toán không được tốt, ảnh hưởng đến các lớp bên cạnh đấy!”
Tôi ấm ức lắm nhưng cũng chẳng biết nói gì. Nhà trường giao cho một đứa như tôi cái lớp khó bảo thế này, chẳng lẽ thật sự kỳ vọng tôi có thể trở thành nữ thần bất khả chiến bại quy phục lũ quỷ sứ công tử bột đó ư?
Ức chế trong lòng là vậy nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra khiêm tốn, tôi liên tục gật đầu tiếp thu, cam đoan: “Nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-mo-ve-em/1267234/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.