Một mùi hương thoang thoảng như có như không, dìu dịu lẩn vào trong mũi y, khơi lên suy nghĩ mà y không ngừng kềm chế, giống như một hòn đá được ném xuống nước, gợn nên những vòng sóng trên mặt hồ phẳng lặng.
Lại là nàng.
Từ khi tình cờ gặp nhau ở bến đò, y và nàng như bị sợi dây số phận trói buộc lại với nhau, vướng víu không dứt.
Nàng vì sao đuổi đến nơi này? Làm thế nào biết được y đang tạm thời gởi thân nơi trạch xá này?
Cô Nguyệt Minh thầm thở dài.
Tiết Đình Hao trước lúc tự tận khẩn cầu y đem thi thể hắn đến Tương Phi Từ, là có dụng ý khác. Tương Phi Từ rất có thể là địa điểm ước hẹn gặp mặt của hắn và nữ lang đó, nữ lang đó tự sẽ lo lắng hậu sự cho hắn, sự tình khẳng định là như thế. Nhưng nữ lang đó lại hiểu lầm, cho rằng Cô Nguyệt Minh y bức tử cữu cữu của nàng, vì thế quyết chí phục cừu, đuổi đến Lạc Dương thành tìm y tính toán.
Bởi y cần phải tìm Khôi Tiễn, lại gặp phải Quý Nhiếp Đề, dây dưa mất không ít thời gian, để nàng chạy đến Lạc Dương trước. Nàng ẩn thân nhìn thấy y nhập thành, đuổi đến nơi này, lại truy theo y đến Hồng Diệp Lâu. Khi y vào lầu gặp Bách Thuần, nàng liền đến Quân Sơn Uyển.
Nàng vì sao không mai phục trong phòng để báo cừu cho thân cữu?
Chuyện này không khó giải thích, từ đồ nghề trên người nàng, động tác tinh xảo uyển chuyển trên không trung, tung nhảy nhào lộn đều tràn đầy cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-mong-thanh-chi-me/1894832/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.