-Ta không đùa – Vô Hà Tuyết cười tủm tỉm nói – Nếu con không nhìn nhận hắn thì làm gì có chuyện con trích máu làm thuốc ?
-Lương y từ mẫu, hơn nữa chữa bệnh nan y là thách thức mà bất kì thầy thuốc nào cũng muốn làm – Tử Lan bình tĩnh đáp.
-Con mà là từ mẫu ? – Vô Hà Tuyết mỉa mai nói – Ta không hiểu sao con lại có thể áp dụng y lí mà ta khổ tâm truyền đạt đi giết người lung tung.
-Con không giết lung tung, là tự chúng tìm tới trước – Tử Lan lạnh lùng nói.
-Nhưng mà phải công nhận thủ pháp phóng châm của con rất đẹp mắt, hơn sư phụ con nhiều – Vô Hà Tuyết nằm xuống chiếc ghế mây trong sân, vừa lim dim mắt vừa nói – Hôm trước ta thấy sư huynh con khắc 1 chiếc ống trúc rất tinh xảo, chắc lại là đồ chơi của con rồi.
-Là ống đựng châm này ? – Tử Lan lấy từ hông ra một ống trúc nho nhỏ gồm 4 thanh trúc gộp lại, bên trong mỗi thanh trúc là 100 chiếc kim châm cứu mà nàng hay dùng – Đáng tiếc kim này không dùng cứu người được.
-Con thêm gì vào à ? – Vô Hà Tuyết hứng trí bừng bừng hỏi, không quan tâm đến Thừa Mạc đang ngồi im lặng bên cạnh.
-Một ống kịch độc, một ống thuốc tê, còn hai ống bình thường – Tử Lan nhàn nhạt đáp – Sư nương, con thấy người nên về Tuyệt Mệnh Sơn đi.
-Ta còn chơi chưa đã – Vô Hà Tuyết nói – Lâu lắm ta mới xuống núi mà.
-Vậy sư nương người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nam/1675948/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.