Người dịch: dtbpkmte
- -----------------------------------------
Trình Dạ bên này một chút vấn đề cũng không có. Bất quá cái tên xô ngã Trình Dạ kia cũng không có kĩ thuật né tránh nước canh rơi xuống như Trình Dạ.
Ba bát nước canh, hắn gần như lĩnh đủ.
Một bát trong đó còn chính xác úp lên đầu hắn.
Cao Viễn, cũng chính là vị đồng học bị canh rớt trúng, “cẩu huyết lâm đầu” này, lúc này đã ướt sũng, trên đầu vẫn đang nóng hổi bốc hơi, thực sự là chật vật không còn dáng vẻ gì nữa.
Cao Viễn cũng bối rối, liếm môi một cái, một miếng trứng gà bị Cao Viễn hút vào trong miệng. Nhai nhai, ừ, mùi vị cũng không tệ lắm.
Tiếp đó, nước canh hơn bảy mươi độ mang cho hắn cảm giác nóng rực, làm Cao Viễn trở lại thực tế.
Nóng! Thật cmn nóng!
Cao Viễn cảm giác đầu mình nóng đến mức hơi choáng váng.
"Ai, ngươi đi bộ không nhìn người sao, ta đang đứng ở nơi đó, ngươi còn dám đụng tới." Trình Dạ bị Cao Viễn đụng ngã xuống đất một bụng đầy lửa giận. Ta lần đầu tiên xếp hàng được sớm như vậy, bây giờ ngươi làm ra chuyện như vậy, canh cũng đổ hết. Đã thế lại còn phải xếp hàng lại.
Nhìn hàng người xếp hàng sắp sửa kéo dài đến tận cửa nhà ăn, Trình Dạ rơi vào trầm tư.
Nếu không, hôm nay nghỉ canh đi!
Nghe được Trình Dạ nói, Cao Viễn trong lòng cũng dâng lên một cơn lửa giận.
"Ngươi hay nhỉ, ta còn không tìm ngươi bắt đền, ngươi ngược lại đã trách móc ta trước rồi. Rõ ràng ta mới là người bị hại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nang-so-lieu/452738/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.