Tuy những họa tiết đám mây cát tường khắc trên cột gỗ đỏ tinh xảo nhưng nét vẽ nhẹ nhàng, thỉnh thoảng vài tiếng cười giả tạo từ mỗi cánh cửa truyền ra, đột nhiên một tràng tiếng hét chói tai và gào rống vang lên phá vỡ niềm vui lúc này, sau khi tiếng la hét lắng xuống, mọi người trở lại bộ dạng vui vẻ thường ngày.
Khi Tần Xước mở cửa ra, căn phòng tràn ngập mùi hoa, bàn đã bị lật, trận chiến vừa xảy ra ở đây đã kết thúc.
Một đôi chân trắng nõn lặng lẽ thò ra từ bên giường, cong ngón chân trên mặt đất, bắp chân dần dần duỗi ra, sau đó từng chút rút lại, cố ý dẫn người đến bên giường.
Tần Xước dừng lại khi có tấm rèm đính cườm ngăn cách với giường, trốn một tấc, chẳng bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng quần áo cọ xát vào nhau. Tần Xước thấy người trong rèm ló ra nên bước tới ôm eo, đẩy Tạ Tinh Diêu vào tường hôn.
“Chờ ta vào à?” Hắn cười nói.
Nữ tử trước mặt mặc bộ đồ lót màu trắng, tóc xõa tung, giữa trán có vẽ hoa màu vàng, áp vào hôn.
“Không có xảy ra chuyện gì chứ?” Tần Xước hỏi.
Tạ Tinh Diêu lắc đầu: “Ta trói người kia giao cho bộ đầu.”
Sau khi chiến tranh với Nam Quốc kết thúc, cuối cùng thời kỳ loạn lạc cũng dừng lại.
Tần Xước giảm bớt công việc làm ăn của Lược Ảnh Môn, ngoại trừ mỗi năm tốn nhiều công sức để chế tạo một số binh khí chất lượng cao, hắn cũng ngừng chế tạo binh khí, làm nhiều dao nhỏ để tránh sự chú ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-ngan-ha-mien-mien-bang-thi-toi-hao-dich/526066/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.