Người của Sở Dương Vương không đuổi theo, Tần Xước đưa nàng tới một nhà trọ ở tạm trước.
Sau khi xuống ngựa, toàn thân hắn rã rời, mơ hồ đau nhức, uống thuốc viên do Ôn Lương Thu để lại mới miễn cưỡng đỡ đau.
“Ngài có gặp Ôn tỷ tỷ không?” Đi vào phòng, Tạ Tinh Diêu thấy hắn không nói lời nào nên hỏi trước.
Tần Xước gật đầu. Hắn về Tuần Kiếm Tông trước, gặp Ôn Lương Thu, hỏi tung tích của Tạ Tinh Diêu.
Thấy hắn quay ngựa chuẩn bị rời đi, Ôn Lương Thu kêu hắn, vẻ mặt khó xử nhưng vẫn nói ra: “Nàng có lẽ… có quan hệ với Sở Dương Vương phủ.”
“Ta biết.” Hắn trả lời, hơi thở biến thành sương trắng trong không khí, nhìn phía xa một lúc, “Ta biết phải xử lý như thế nào.”
Lúc này, hắn mệt đến mức không còn sức để giải thích điều gì, muốn đi ra ngoài, nhưng Tạ Tinh Diêu gọi hắn lại.
Nàng nói: “Ta có lời muốn hỏi ngài.”
“Chờ lát nữa đi.”
Hắn vẫn muốn đi ra, mới đặt tay lên cửa đã nghe người phía sau gọi “Quý Như Tê”.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tạ Tinh Diêu. Nàng ngập ngừng một hồi, cúi đầu nói: “Ta… lúc trước ở chỗ của Cửu Xu tiền bối, tự mình đoán được.”
Không có ý phủ nhận, bàn tay ấm áp chỉ xoa đỉnh đầu nàng, Tần Xước khẽ cười, nói: “Thông minh. Không giận ta đã nói dối cô chứ?”
“Giận” Nàng gật đầu, “Nhưng ta tin rằng ngài vô tội, biết ngài không thể thừa nhận thân phận của ngài, nên ta không muốn ép buộc.”
Đôi mắt nàng hiếm khi che giấu sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-ngan-ha-mien-mien-bang-thi-toi-hao-dich/526109/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.