2
Tôi đã đến một nơi không ai biết mình.
Đây là một thôn hẻo lánh, kinh tế rất kém phát triển.
Mạng ở đây cũng không nhanh lắm.
Trước khi chuyển đến đây, thực ra tôi đã mất một thời gian để chuẩn bị.
Tôi m/ua một căn nhà ở đây, sửa sang lại, m/ua mọi thứ tôi cần rồi thuê người chuyển đồ đến.
Giá nhà ở đây rất thấp.
Việc check in diễn ra suôn sẻ.
Cuối cùng tôi cũng đã có một cuộc sống bình lặng.
Không hối hả nhộn nhịp.
Dân thôn thấy tôi là người bên ngoài đến nên rất tò mò nhưng nhìn chung họ không để ý nhiều đến tôi, tôi cũng không thích ra ngoài.
Trong thôn phần lớn là người già và trẻ em, hầu như họ không để ý đến những chuyện trong làng giải trí.
Nhà tôi ở một nơi hẻo lánh trong thôn, ngày thường không có nhiều người qua lại, tôi có thể tập trung ở sân viết nhạc.
Sau khi về Giang gia, tôi học nhạc một thời gian.
Dựa vào tài chính của Giang gia, họ sẵn sàng chi tiền để bồi dưỡng con cái học nghệ thuật, chỉ là không may cây đàn piano của tôi đã bị Giang Nhất Minh vô tình làm hỏng vài năm trước và tôi không tìm được cây đàn piano ưng ý nữa.
Trong ngôi nhà tôi đang ở có một cây đàn piano khảm hình hoa hồng đỏ, nó được tôi đặt làm ở Ý, được hoàn thành vào đầu năm nay.
Ở đây tôi có thể viết và hát những bài hát mà không cần đắn đo, thỉnh thoảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nguoi-che-da-tu-do-roi/1799347/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.