Thế tử phủ Duẫn Vương?
Ta suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra đối phương là ai.
Là Việt Phi Quang từng ở cách vách với ta ở Thái Học, hắn không phải dạng dễ đối phó, lần đầu ta gặp hắn đã thấy hắn đang tay đấm chân đá với thư đồng của mình.
Sau hắn lại bị phụ thân hắn bắt ra biên cương tòng quân, ta dần dần cũng quên đi sự tồn tại của người này, chỉ khi nào gặp Nhiếp Văn Nhạc mới ngẫu nhiên nhớ tới.
Có lẽ Tống Nam cảm thấy khi Việt Phi Quang hồi kinh nháo ra chuyện thú vị nên kể cho ta giải sầu.
Lần này hắn hồi kinh là bởi vì phụ thân hắn, phụ thân hắn dưới gối chỉ có mình hắn là con trai, năm trước bệnh nặng thiếu chút nữa thì hẹo, Hoàng Thượng biết được liền cố ý cho phép Việt Phi Quang hồi kinh.
Việt Phi Quang ở biên cảnh suốt mấy năm cũng giành được không ít công trạng, chỉ là tính tình giống như còn tệ hơn cả hồi trước.
"Hắn đến Nhiếp phủ đánh Nhiếp Văn Nhạc một trận sao?" Ta sửng sốt một chút, "Hắn đánh Nhiếp Văn Nhạc làm gì vậy?"
Tống Nam lắc đầu, hắn cũng không biết, chỉ biết Việt Phi Quang không chỉ có đại náo Nhiếp phủ mà còn đến Thái Học lồng lộn một trận đánh thêm mấy người nữa.
Hoàng Thượng thương tiếc Duẫn Vương chỉ có duy nhất một đứa con trai này nên tạm thời không phạt, nhưng cũng bắt Việt Phi Quang đóng cửa ở trong nhà ăn năn.
Khi ta ở Thiên Cực Cung thì kỳ thật Nhiếp Văn Nhạc có viết thư cho ta, hắn nhờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nguoi-ngai-toi-tam-thu-trong-sinh/1301035/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.