Hải vực Suriname sát Đại Tây Dương, bầu trời xanh thẳm, từng cụm mây trắng trôi lững lờ. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt nước, phản chiếu thành từng mảng vảy bạc óng ánh theo làn sóng lăn tăn khẽ động.
Hôm nay là một ngày vô cùng thích hợp để ra khơi.
Lục Thần Xước đứng đầu mũi thuyền, nhìn sang Tạ Cẩn Ca phía bên cạnh, nhếch môi cười khẽ: “Tôi biết là cậu nhất định sẽ đến.”
Tạ Cẩn Ca không trả lời. Ánh mắt bình thản nhìn về phía xa — một chú hải âu lướt qua mặt nước, phía dưới mơ hồ còn thấy được bóng cá heo bơi đùa.
Lục Thần Xước cũng đã quen với sự lạnh nhạt của anh. Những người ưu tú vốn có cá tính riêng, mà so với những người anh từng gặp, Tạ Cẩn Ca ngoài ít lời một chút thì không hề có khuyết điểm nào khó chịu khác. Huống chi… với gương mặt này, người khác muốn tức giận cũng khó.
“Trên thuyền chúng tôi có bố trí một khoang quan sát đặc biệt. Nếu thực sự bắt được nhân ngư, Tạ tiến sĩ cứ yên tâm dùng để quan sát và nghiên cứu.”
“Ừm.”
Tạ Cẩn Ca đáp nhàn nhạt.
Một cơn gió biển thổi tới, mái tóc anh khẽ lay, lộ ra chiếc khuyên tai lạ ở tai trái — thiết kế hình bát quái đen trắng đan xen, vừa trừu tượng vừa đặc biệt.
Lục Thần Xước hơi tò mò định hỏi về chiếc khuyên tai kỳ lạ thì Tạ Cẩn Ca đã xoay người rời khỏi boong tàu. Nhìn bóng lưng người nọ, lời sắp ra khỏi miệng đành nuốt xuống. Anh ta chỉ nhún vai, chuyển tầm nhìn trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nhan-me-tinh-yeu-trong-pho-ban/2953753/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.