Âm thanh r*n r* thấp thoáng lúc này hoàn toàn khác với giọng nói thường ngày của Tạ Cẩn Ca. Bình thường, giọng hắn lạnh lẽo, giống như suối mùa đông chảy trên núi băng, ngữ khí luôn nhàn nhạt, khiến người ta liên tưởng đến đỉnh núi phủ đầy băng tuyết.
Thế nhưng giây phút này, tiếng rên nhẫn nhịn kia lại mang theo một loại áp lực mơ hồ và kìm nén, giống như tiếng mèo nhỏ cao quý đang cất lên tiếng lẩm bẩm. Âm thanh ấy lọt vào tai, lại khiến tim người khác ngứa ngáy, khó chịu.
Nghe thấy giọng ấy, nhân ngư khựng lại trong thoáng chốc. Trong đôi mắt u ám của hắn thoáng qua một tia hứng thú, rồi như phát hiện trò vui, hắn liền càng dùng sức, đầu lưỡi tham lam l**m láp cổ Tạ Cẩn Ca. Lưỡi hắn liên tục cọ xát lên làn da trắng nõn mịn màng, dường như chỉ muốn ép Tạ Cẩn Ca phải phát ra tiếng rên giống vừa nãy.
Bầu không khí căng thẳng ban đầu, giờ lại dần trở nên quái dị.
Cổ bị l**m vừa ngứa vừa đau, khiến Tạ Cẩn Ca nhíu chặt mày. Cái cảm giác ướt át, dinh dính, như tràn ngập từng giác quan, khiến hắn khó chịu muốn run rẩy.
“Phanh, phanh, phanh…”
Giữa không gian quái dị ấy, hắn nghe rõ tiếng trái tim mình đập thình thịch, mỗi nhịp đều gấp gáp. Hắn biết rõ hơn bất cứ ai, con nhân ngư đang bị hắn kìm chặt kia, sức mạnh cường hãn đến mức nào.
Lúc trước, Tạ Cẩn Ca từng quan sát răng của giống đực nhân ngư này. Nhìn bề ngoài, răng chúng không khác nhiều so với con người. Nhưng ngay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nhan-me-tinh-yeu-trong-pho-ban/2953756/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.