Từng mảng mây trắng vân đoàn lững lờ trôi trên nền trời xanh thẳm. Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua tầng mây phiêu động, chiếu xuống bãi biển, nhuộm nên một khung cảnh đầu hạ yên bình, tĩnh lặng.
Làn gió nhẹ lướt qua, thổi gợn sóng lăn tăn trên mặt biển trong suốt, từng vòng từng vòng gợn sóng óng ánh nối tiếp nhau, loang ra vô tận.
Đây vốn là một cảnh biển đẹp đẽ đáng để tận hưởng, nhưng trước mắt Tạ Cẩn Ca lại là một màn khiến lòng hắn hoàn toàn không thể bình tĩnh.
Một cơn tức giận từ ngực dâng thẳng lên cổ họng. Động tác của nhân ngư khiến hắn cảm thấy như bị mạo phạm, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Con nhân ngư ấy lại cúi xuống, thè chiếc lưỡi ra, chậm rãi l**m lên vết bầm tím rộng trên làn da hắn. Cảm giác ẩm ướt, nóng rẫy lan tràn khắp toàn thân, khiến Tạ Cẩn Ca run lên trong một khoảnh khắc.
Nhân ngư khẽ khép mi mắt, hàng mi dài rậm che đi ánh mắt sâu thẳm. Thần sắc hắn chuyên chú, ánh nhìn chan chứa tình sắc khó tả, lưỡi chậm rãi, từng chút một m*n tr*n, chữa lành vết thương kia.
Trong thế giới động vật, khi đồng loại bị thương, những con khỏe mạnh thường l**m vết thương của bạn mình. Đó là một bản năng chữa trị và an ủi tự nhiên.
Nhưng rõ ràng nhân ngư này không hề đơn thuần như vậy.
Bàn tay Tạ Cẩn Ca siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi hằn. Trong mắt hắn bùng lên ngọn lửa giận dữ, đôi má trắng nõn ửng đỏ lên rõ rệt.
Khoảnh khắc này, hắn rốt cuộc hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nhan-me-tinh-yeu-trong-pho-ban/2953767/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.