Cảm giác lạnh lẽo trên môi làm Tạ Cẩn Ca khẽ nhíu mày, đó là ngón tay của Mộc Dạng đang nhẹ nhàng v**t v* môi anh. Mặc dù tầm mắt ở trong một mảng tối tăm, Tạ Cẩn Ca cũng cảm nhận được bóng đen đang phủ xuống khi cơ thể Mộc Dạng áp sát.
Bóng đen này bao phủ anh, che đi ánh sáng trong nhà, và cả ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ tràn vào.
Mộc Dạng là quỷ, là một ác linh đã chết trăm năm, người ta thường nói quỷ quái sợ ánh mặt trời, nhưng cách nói đó đặt lên người Mộc Dạng lại không hề có tác dụng.
Cảm nhận được hơi thở của Mộc Dạng ngày càng gần, luồng khí lạnh lẽo đến mức dường như có thể khiến da người rùng mình từ từ bò lên cổ Tạ Cẩn Ca.
Tạ Cẩn Ca thu lại cánh tay, mở to mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt của Mộc Dạng đã ở gần trong gang tấc. Trong ánh mắt hắn là một màu đen thẳm không thấy đáy, giống như lốc xoáy, lại giống như một cơn gió lốc.
Trong đôi con ngươi của Mộc Dạng, Tạ Cẩn Ca nhìn thấy chính mình, bởi vì bên trong là một mảng tối tăm giống như vực sâu dưới lòng đất. Và trên thực tế cũng đúng là như vậy, Mộc Dạng là đến từ địa ngục.
Tạ Cẩn Ca mặt lạnh, đẩy bàn tay Mộc Dạng đang v**t v* môi mình ra, dùng hành động để biểu đạt sự từ chối.
Mộc Dạng nhìn bàn tay bị đẩy ra của mình, cũng không hề tức giận, chỉ là cơ thể hạ thấp xuống, đến gần hơn nữa.
Và động tác này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nhan-me-tinh-yeu-trong-pho-ban/2953804/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.