“Không xong rồi!”“Đường chủ bị đàn thú vây đánh rồi!”Các trưởng lão ăn dưa nghẹn họng nhìn trân trối, sững sờ đứng tại chỗ, phát hiện ra yêu thú đang ác chiến với bọn họ cũng nhao nhao bỏ chạy, không muốn sống lao về phía Đường chủ đại nhân, tựa hồ trong mắt nhóm tinh thú chỉ có một đối thủ đó!Chưa từng gặp phải việc lạ bực này!Chẳng qua không một ai có dũng khí tiến lên viện trợ, ánh mắt phun hỏa kia, răng nanh bay múa đầy trời kia, một tiếng lại một tiếng rít gào xé rách nhân tâm kia, đều khiến cẳng chân bọn hắn run lập cập!Khi số lượng địch nhân vượt quá một mức độ nhất định, thì cho dù là cường giả Khai quang cảnh như Võ Đường chủ, cũng không thể mãi loá mắt như sao trên chiến trường.
Hắn tựa như một hạt đậu thép bị vứt bỏ vào chảo dầu, không những không thể đâm thủng đáy nồi, mà còn chỉ có thể sôi trào cùng dầu nóng dưới ngọn lửa lớn.
Võ Đường chủ quay cuồng, tiếng kêu càng ngày càng thảm.
Tu sĩ Phục Hổ Đường co vòi, đệ tử Phi Long Quan mắt lạnh đứng nhìn, các trưởng lão Cự Thần Tông vốn dĩ đều là bậc hảo hán nhiệt huyết, nhưng một ngày một đêm này, những gì tận mắt thấy chính tai nghe đã giúp bọn hắn lĩnh ngộ một đạo lý, đó chính là không đáng liều mạng vì hạng tiểu nhân vô sỉ.
“Ai! Ta lại ác độc! Ta không rộng lượng như những hài tử đó! Vì quái gì nhìn họ Vũ gặp báo ứng, vết thương của lão phu liền hết đau rồi?” Hùng bá áy náy mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-thu-trieu-hoang/261249/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.