Cừu Hận Thủy nói xong, đầu ngón tay hắn bỗng chốc bắn ra một tia sáng xanh lục, hóa thành một con rắn mờ ảo quấn quanh trên người Chân Tiểu Tiểu.
Hư ảnh khủng bố biến mất ngay sau đó, tuy nhiên sát ý và uy áp lại như sương mù dày đặc giăng mắc khắp rừng, không hề tiêu tán.
Kỳ thật từ lúc bóng dáng Cừu Hận Thủy xuất hiện đến biến mất, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, điện quang hỏa thạch, nhưng Chân Tiểu Tiểu thì cảm thấy như đã trải qua trăm năm.
Quần áo cả người nàng đều bị mồ hôi ướt nhẹp, ngực vô cùng lạnh.
Mẹ nó! Không thể chấm dứt sao!Vừa mới chết một Trúc cơ, lại tới một Khai quang!Cúi đầu nhìn huỳnh xà cuộn tròn trước ngực mình, nàng phảng phất nghe được tiếng chuông tử vong gõ vang bên tai.
Một … khắc……Chỉ có một khắc, cường giả ma đạo có thể so với Cốc chủ Thất Diệp Cốc, sẽ đến đây!Trốn thì tuyệt đối chạy không thoát, tốc độ của tu sĩ Khai quang kinh người, cùng hắn đua thể lực, đó là đầu óc bị cửa kẹp.
Dưới tình thế cấp bách, Chân Tiểu Tiểu bỗng nhiên nhớ tới, trên núi thí luyện của Thất Diệp Cốc cá sấu yêu có thể tránh được thần thức của Cổ Nhược Khinh!“Tiểu Thấu Minh, lần này ngươi phải giúp ta, bằng không ta chết chắc!” Chân Tiểu Tiểu hô to tên cá sấu yêu.
Thú Linh Thạch, không có phản ứng.
Hương Nhị Đan chỉ phụ trách hóa tinh thú thành làn khói, nhét vào bên trong cục đá, sẽ không đốc thúc chúng nó xuất chiến chịu chết.
Má ơi!Hai mắt Chân Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-thu-trieu-hoang/746919/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.