"Hoàng mũi to chết tiệt, xem ta có thiên đao vạn quả ngươi hay không?"Gào một tiếng quái dị, Cừu Thiên vác Chân Tiểu Tiểu, chân đạp ba cái khô lâu phun lửa bay vút lên không trung.
Gió thanh thanh, thái dương rực rỡ, chim ríu rít hò reo trong nắng sớm!Phiêu … Phiêu … Phiêu……Chân Tiểu Tiểu bị dây thừng trói chặt hưng phấn quan sát trái phải, chỉ thấy một đôi mắt quả thực không đủ dùng.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng bay trên trời đó, nhìn sương mù lướt qua người, ánh mặt trời xuyên qua từng rặng mây, nhìn núi xanh và sông dài dưới chân vừa mảnh vừa nhỏ, nàng cảm giác còn vui sướng hơn nhiều so với cưỡi Tiểu Hắc Mao lao nhanh trong rừng rậm Hắc Điền!Nếu không phải tình huống hiện tại có chút đặc biệt, nàng thật sự muốn vỗ cái đầu to của Cừu Thiên, nhiệt tình khen ngợi hai câu.
Bay thực ổn định, vừa nhìn chính là tiểu đệ đạt tiêu chuẩn!Xa xa đã thấy bóng dáng ngự kiếm của Hoàng Dược lão, Cừu Thiên ném Chân Tiểu Tiểu vào một đống cỏ khô giữa rừng, còn mình thì đạp khô lâu, hạ xuống từ không trung!"Họ Hoàng, ta chơi chết ngươi nha, mấy năm nay lão tử đối đãi với ngươi không tệ, ngươi lại ở sau lưng tính kế ta! Hôm nay không để đầu lại, thì ngươi đừng hòng tiến thêm một bước!" Cừu Thiên thê lương gào thét.
Thình lình, trước mắt đột nhiên bay lên tầng tầng bụi đất, mấy gốc đại thụ bị gió dữ âm tà chém đứt đoạn bay thẳng tới mặt mình.
Giờ phút này, suy nghĩ của Hoàng Dươc lão vẫn còn chìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-thu-trieu-hoang/746931/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.