“Đâu chỉ xinh đẹp? Quả thực dung mạo khuynh thành được chứ?!”Tiếp lời của Cừu Thiên, Hoàng Dược lão tấm tắc.
Đã sớm ngứa mắt họa tinh Chân Tiểu Tiểu này, tám phần là nàng phát hiện ra Chu Châu mất tích, mới một mạch đuổi theo chính mình.
Ha ha!Như vậy càng tốt, trong tông môn có rất nhiều tai mắt của Cổ Nhược Khinh, căn bản không dễ xuống tay, hiện tại nàng tự mình đưa tới cửa, đúng lúc làm một khoản mua bán!“Thể chất nàng siêu việt người thường, Cừu lão đệ, vừa rồi ngươi cũng tận mắt nhìn thấy tốc độ của nàng rồi đó!”“Cực phẩm bực này, nhất định có thể chịu được ngươi ngày ngày nhiệt tình, không như mấy đệ tử trước của lão phu, hai ba ngày đã bị chơi chết.
”“Huống chi … ”Cố ý kéo dài âm cuối gợi lên sự hứng thú của Cừu Thiên, Hoàng Dược lão vô cùng đắc ý đang muốn vê râu, nhưng vừa nâng tay lên lại buồn bực phát hiện, râu dài của mình đâu còn, bị đốt trụi từ mấy ngày trước rồi.
Cho nên hắn chỉ đành ho khan hai tiếng, cố gắng khiến vẻ mặt mình trông càng thêm nghiêm túc: “Khụ khụ, huống chi linh căn của nha đầu này đạt tới Chân linh hỏa tám trượng!”Đệch!Bán heo ngoài chợ sao? Còn đánh giá, cò kè mặc cả?Lúc này mới biết rõ nguyên nhân vì sao trong môn hạ của Hoàng mũi to luôn có người mất tích, Chân Tiểu Tiểu ghê tởm muốn ói.
Súc sinh! Hãm hại đệ tử như thế, uổng danh sư phụ, đáng chết!Chân Tiểu Tiểu cắn chặt răng, nhìn xa xa về phía rừng sâu, chờ mong cảnh tượng cá sấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-thu-trieu-hoang/746934/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.