Mẹ nó!Lại thua một tên ngốc?!“Chúng ta cũng đi!”Kỷ Thanh Y thiếu chút nữa nghiến nát răng hàm, gọi Đồng Chiến và Hồng Loan, vội vàng chạy nhanh.
Chân trước đám người Kỷ Thanh Y vừa đi xa, chân sau Tiểu Bát Nhãn đã nhảy từ trên một cây cổ thụ cành lá sum xuê xuống.
Trước khi rời đi, Chân Tiểu Tiểu không quên thả nó ra khỏi cục đá hít thở không khí.
Thật chán nha!Đã phải tạm biệt rồi?Người ta còn muốn ăn viên thuốc nhỏ!Lưu luyến nhìn phương hướng Kỷ Thanh Y biến mất, tám tròng mắt nhện hoàng đảo như rang lạc, đột nhiên nhe răng cười dữ tợn, khếch tán uy áp của Thú vương ra khắp rừng.
“Cứu mạng!” Một đệ tử Thất Diệp Cốc đầu bù tóc rối, vội vàng đẩy ra cỏ cây che trước mặt, cảm thấy móng vuốt sắc bén của Thổ Giáp Thú đã ở ngay phía sau, giây tiếp theo sẽ xé ngực mổ bụng mình.
Ơ?Vương gọi ta?Móng vuốt giương cao định hạ xuống, nhưng ánh mắt Thổ Giáp Thú đột nhiên biến đổi, bỏ qua con mồi sắp tới tay, quay đầu chạy thẳng.
“Ông trời phù hộ!”“Chắc hẳn là tiếng kèn tập kết của tông môn dọa lui đám dã thú đáng chết! Ha ha ha ha! Tu sĩ Thất Diệp Cốc ta không mất uy danh, vẫn là sự uy hiếp đáng sợ nhất trong lòng đàn thú Hắc Điền!”Sống sót sau tai nạn, đệ tử Thất Diệp Cốc đó vô cùng kích động, nước mắt nước mũi giàn giụa, nháy mắt lòng trung thành với tông môn trở nên vững chắc hơn rất nhiều.
Kèn vang lên không đến một canh giờ, liên tục có bóng người lao ra khỏi rừng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-thu-trieu-hoang/746947/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.