“Huynh đệ, nắm tay ngươi thật cứng! Hắc! Nguyên lai là Chu sư đệ ngày ấy nổ nát tầng lầu của Hoàng Dược lão nha, hôm nay vừa thấy, quả thực là vị hảo hán!”La Uy cũng không mang thù, một tay che mặt bản sưng vù, một tay duỗi tới ôm cổ Tiểu Chúc Chúc, thân thiết giống như người thân lâu ngày không gặp.
Trong Thất Diệp Cốc, người hắn ghét nhất nhất nhất là Hoàng Dược lão luôn cắt xén Khất Nguyên Đan, hại sư phụ không thể thành công tiến giai!Cho nên bất kỳ ai có thể khiến tên mũi to kia ăn đau, đều là bằng hữu của hắn!Vốn không thích tiếp xúc với người khác, Tiểu Chúc Chúc nhanh chóng lui về phía sau hai bước, cánh tay La Uy cứng đờ giữa không trung, song nhiệt tình của hắn với hai người vẫn không chút suy giảm.
“Thấy hai người các ngươi đều không bị thương khi săn thú, ta an tâm rồi, chuyện tiếp theo, giao hết cho sư huynh!”“Nắm tay vi huynh rất lớn! Tới tới tới! Hiện tại chúng ta lập tức xuất phát đi dược điền, nếu gặp được Kim Thai Quả và Địa Hoàng Tinh ba trăm năm, chỉ cần các ngươi mở miệng chít một tiếng, cho dù chúng nó nằm trong tay Thiên Vương lão tử, ta cũng sẽ đoạt đến cho các ngươi!”“Có điều, sau khi dùng dược thảo đổi lấy tự do thì đừng trở về Dược Các nữa.
Tên Hoàng mũi to kia quá đáng ghét, chỉ liếc hắn mà mắt sắp mọc mủ! Đều tới Đệ Nhất Phong đi, ca che chở!”“Còn mấy thứ rác rưởi này sao, vứt, phi! Khinh lão tử không đọc sách thuốc chứ gì!"Nói làm liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-thu-trieu-hoang/746958/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.