Vẻ mặt Đồng Chiến nứt toác, cái gì gọi là "Có cho ta thứ tốt, ta cũng không lên tiếng"? Một đôi mắt đen nhánh kia, rõ ràng đã ngập tràn bóng tiền sáng loá rồi nhá!"Ta ra bạc, nuôi cả nhà ngươi.
.
." Đồng Chiến yếu ớt thều thào, đồng thời đổ ra một trăm lượng vàng từ túi trữ vật.Đối mặt với những thứ vàng vàng trắng trắng này, Chân Tiểu Tiểu ngay cả nhìn còn không nhìn một cái, tiếp tục lui bước né tránh, khóe mắt nàng ngấn lệ, vẻ mặt kiên định."Tình cảm của Chân Tiểu Tiểu ta sâu đậm cao thượng, tuyệt không khom lưng trước tiền tài! Dù sao ta và Tiểu Chúc Chúc chỉ là người phàm không có tinh huyết để hiến, sau khi các ngươi chết hết, Kỷ sư huynh không có máu tế kiếm, tự nhiên sẽ mở trận thả ta ra."Mẹ nó!"Các ngươi đều chết, ta có thể sống" là ý gì? Toàn thân Đồng Chiến co giật, xem như đã nhìn rõ, tiểu nha đầu chết bầm này là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của a a a!Đúng, chính là ăn cướp!Tuy rằng không có vinh hạnh được lưu danh đế giày, nhưng Chân Tiểu Tiểu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng thái độ ác liệt của Đồng Chiến đối với Tương Khiêm, một khắc không quên."Chân sư muội! Chân tiên tử! Lúc trước là ca ca ta sai, làm sao có thể dùng vàng bạc phàm tục lừa gạt ngươi chứ? Đến đến đến, ca ca có một vạn pháp tệ, một cái Quy Văn Đỉnh, một cây Tiêu Dao Phiến.
.
.
Ngươi xem xem, có thích không?"Trong tay mình chỉ có hai kiện pháp bảo đó là đan sư có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-thu-trieu-hoang/746964/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.