Tên ngốc ngồi xổm một bên, lẳng lặng trông lửa.Chân Tiểu Tiểu xếp bằng trên mặt đất, thành kính bỏ gốc dược liệu đầu tiên vào trong đỉnh, Trúc Trung Thạch rơi xuống đáy, phát ra tiếng vang thanh thúy.Leng keng leng keng……Rốt cuộc được ăn thảo dược!Ngửi đến mùi dược liệu, Thất Diệp Đỉnh lập tức vô cùng kích động, lá xanh trên thân run rẩy loạn xạ.
Mỗi ngày đều ăn tươi nuốt sống như ấm sành nồi sắt thấp hèn, nó thiếu chút nữa quên mất xuất thân cao quý của mình.Chẳng qua đây là đan phương gì?Thật lạ! Thật lạ!Chưa từng nếm thử!Nguyên liệu rẻ mạt.
.
.
Nhưng.
.
.
Nhưng mà.
.
.
Ôi trời ạ, phối hợp hoàn mỹ!Thất Diệp Đỉnh thoải mái cả người, phun ra một làn khói trắng tinh thuần từ trong bụng.Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ý thức Chân Tiểu Tiểu chìm vào ngã cảnh, tâm không tạp niệm, trong tầm mắt là một mảnh thuần trắng, chỉ còn lại Thất Diệp Đỉnh lẳng lặng phụt lên sương khói mờ mịt.Nhưng nàng không biết, bóng dáng mình luyện đan đã hấp dẫn sương sớm trên lá cây và ánh mặt trời rực rỡ, thu hút côn trùng kêu vang từng tiếng và gợi lên niềm vui sướng trong lòng người.Tên ngốc chứng kiến hết thảy, khóe miệng không khỏi cong cong.Sau một nén hương, đan hương toả bốn phía, khuếch tán khắp khu rừng ẩm ướt, khiến cảnh vật cũng trở nên như thật như ảo.Hoàn thành luyện chế, Chân Tiểu Tiểu thở phào một hơi, ngẩng đầu đánh giá xung quanh, trái tim chợt kinh hoàng không ngừng.Không biết từ khi nào, vô số độc trùng dã thú đã tụ tập cách nàng hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-thu-trieu-hoang/747034/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.