Edit: Yunchan
Có ngồi đây đoán già đoán non thì cũng chẳng bằng đi nhìn tận mắt.
Thế là Vân Khâm quyết định viết chuyện này trong thư rồi dùng thuật pháp truyền tin cho Thiên Cương Minh và Không Thiền phái, xong xuôi thì theo Mạch Trì và Phượng Tuyên lên đường tới vực sâu Thất Hải.
Vì tiện đi đường nên Vân Khâm chẳng giấu giếm gì mà nhanh chóng khởi động Vụ Châu triệu hồi bạch long. Vân Khâm hôm nay đã khác với xưa rất nhiều, dù dùng sức vận hành Vụ châu để đi đường suốt nửa tháng cũng không kiệt sức. Ba người ngồi ở đầu rồng, Vân Khâm chuyên tâm điều khiển Vụ Châu ở đằng trước, trong khi Mạch Trì thì ngồi dựa vào cạnh sừng rồng, mím chặt môi, mặt tái xanh khoanh tay nín thinh.
Còn Phượng Tuyên thì đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy con vật trong truyền thuyết nên cực kỳ phấn khích, cả chặng đường cứ huyên thuyên luôn mồm, một mình nó chạy tới chạy lui chọc chỗ này chọt chỗ nọ, còn xe xe lông rồng reo lên với Mạch Trì: “Nhìn nè nhìn nè! Là rồng thật đó! Nhìn đi nè bóng ơi!”
Mạch Trì lườm nó một cái, thả ra một câu nhạt thếch: “Ngồi xuống.”
Phượng Tuyên lên giọng phản đối: “Hiếm lắm mới được thấy rồng, không nhìn cho đã thì sao được?”
Mặt Mạch Trì xấu đi thấy rõ: “Nếu ngươi có té xuống thì đừng hòng ta cứu.”
Phượng Tuyên cười gian, nhướng mày nói: “Ngươi sợ độ cao chứ gì?”
Mạch Trì không đáp lại nó và cũng không hề có ý định nhích thêm bước nào, trong khi Vân Khâm ngồi nghe hai người đấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-thuyet/1865737/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.