Thân ảnh Ngưu Bách Đạo lóe lên một cái rồi biến mất.
Rất nhanh, ở đa thần văn học viện.
Phòng làm việc của viện trưởng.
Hồ Hiển Thánh đang nhàm chán vẽ đồ vật, ông nghiêng đầu nhìn một cái, Ngưu Bách Đạo xuất hiện, Hồ Hiển Thánh nhíu mày hỏi: "Lão Ngưu, vừa rồi là ngươi dò xét ta hả?"
Ngưu Bách Đạo lười nói nhảm, trực tiếp giơ tay chộp thẳng tới hướng đối phương.
Vừa tung đòn, phốc một tiếng, ông đã bắt hụt, không gian khẽ động, trên đầu ông truyền ra không gian dao động. Két một tiếng như miếng thủy tinh nứt, ý chí lực của Ngưu Bách Đạo chấn động, không gian rung rung không ngừng.
Bịch một tiếng, Hồ Hiển Thánh hiện ra thân ảnh cách đó vài mét, nhíu mày nhìn người mới tới, "Lão Ngưu, ngươi làm gì vậy?"
Ông hơi cảnh giác nhìn Ngưu Bách Đạo, cái tên này hôm nay tới gây chuyện à?
Ngưu Bách Đạo bật cười, cười vô cùng xán lạn, "Lão Hồ, ngươi cảm thấy ngươi cùng Nhật Nguyệt đơn đấu thì có thể thắng không?"
"Vô nghĩa, làm sao thắng, nằm mà thắng à?"
Ngưu Bách Đạo cười tủm tỉm nói: "Được rồi, bất quá không thể không nói, thủ đoạn xuyên qua không gian của ngươi thật sự rất lợi hại! Chẳng những là vốn để bảo mệnh mà ta thấy lực sát thương cũng không yếu, ngươi đúng là biết giả bộ."
"Giả bộ gì?"
Hồ Hiển Thánh im lặng, sau một khắc, Ngưu Bách Đạo biến mất.
"Đệt!"
Hồ Hiển Thánh mắng một câu, đúng là có bệnh!
Đang êm đẹp tự dưng chạy đến tìm ta nói nhảm, họ Ngưu kia nếu không phải tuổi tác quá lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-toc-chi-kiep/717019/chuong-1010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.