***
Tạ Tương Ngọc cầm chìa khóa, giơ lên trước mặt trời quan sát cẩn thận.
Hình thức của chiếc chìa khóa này khá đặc biệt, một tấm thẻ bằng đá đen bóng, chạm vào ấm áp, có thể trượt ra một chiếc chìa khóa thực thể nho nhỏ.
Đây là lần thứ n cậu ta thầm cười nhạo: Diêm dúa.
Cửa phòng mở ra cái “rầm”.
Ba bạn cùng phòng nối đuôi nhau vào, đang cười cười nói nói, nhìn thấy cậu ta có mặt trong phòng thì chợt im bặt.
Bạn cùng phòng A cười hi hi trêu chọc:
– Anh Tạ, hôm nay không đến thư viện à?
Tạ Tương Ngọc ngẩng đầu, nói nhẹ nhàng hòa nhã:
– Ừ.
Tạ Tương Ngọc là người nhỏ tuổi nhất, cũng lùn nhất trong ký túc.
Nhưng vì học tập luôn đứng đầu, đối nhân xử thế khiêm nhường, mọi người đều nửa đùa nửa thật gọi cậu ta một tiếng “anh”.
Thực ra sự kiện mất tích quy mô lớn liên quan đến Vạn Vật Hấp Dẫn đã qua đi hơn hai tháng, nhưng lòng người vẫn còn dư âm.
Đã qua hai tuần kể từ khi sinh viên đại học trở lại trường khai giảng.
Thấy trên thanh tìm kiếm laptop của Tạ Tương Ngọc vẫn còn bốn từ “Vạn Vật Hấp Dẫn” bạn cùng phòng A và bạn cùng phòng B đưa mắt nhìn nhau.
B không nhịn được hỏi dò:
– Anh Tạ, tìm cái này làm gì? Bây giờ có tìm cũng chẳng ra được thông tin gì nữa rồi.
Tạ Tương Ngọc gật đầu:
– Tôi biết.
Sau khi mạng internet phục hồi, những thảo luận có chủ đề liên quan đến Vạn Vật Hấp Dẫn đều bị cấm trên mạng trong và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-vat-hap-dan/1467113/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.