***
Sau từ “nếu như”, Nam Chu chần chừ không đưa ra đáp án.
– Nếu tôi lừa cậu… – Giang Phảng ghé sát lại gần cậu, giọng nói chứa đựng bất an và tủi thân – Vậy cậu không cần chịu trách nhiệm với tôi nữa hả?
Nam Chu: Chịu trách nhiệm?
Cậu hiểu hàm ý của từ này, nhưng bởi vì nghĩa quá rộng, nội dung phong phú, một khi đặt nó vào đối tượng cụ thể thì vẫn phải trải qua một hồi suy nghĩ cẩn thận.
Cậu không hiểu quy trình cụ thể để chịu trách nhiệm về một người không phải người nhà.
Vì thế cậu thật lòng xin chỉ dạy:
– Anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào đây?
Giang Phảng nâng má cậu, chỉ bảo tận tâm:
– Sau này cậu chỉ có thể đi du lịch chung với tôi.
Nam Chu:
– Được.
Giang Phảng:
– Trong những suy nghĩ về tương lai của cậu phải có một nửa thuộc về tôi.
Nếu không được một nửa, thì một phần ba cũng được.
Nam Chu:
– Tôi sẽ cố gắng.
Giang Phảng:
– Chỉ có thể làm chuyện vừa rồi với một mình tôi mà thôi.
Nam Chu:
– Tại sao tôi phải làm với người khác?
Một người hỏi một người trả lời, trái tim Giang Phảng mềm nhũn bởi những câu trả lời thành thật của Nam Chu.
Còn Nam Chu cũng nhìn chằm chằm Giang Phảng.
Ánh trăng sáng chiếu qua người anh, bao phủ một vầng sáng nhạt trên cơ thể .trụi, phân chia đường nét rõ ràng, có đậm có nhạt, khiến anh giống như tĩnh vật trong tranh.
Cứ thế, hai bên cùng độ.g tình.
Nam Chu lên tiếng:
– … Hình như tôi đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-vat-hap-dan/216892/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.