Hứa Yên Miểu: "Đúng là vậy!" Hắn thở dài một tiếng: "Chỉ là... đám người bị g.i.ế.c cướp của kia thật đáng thương."
Hắn đã xem qua hệ thống, quá trình không khác mấy so với lời quát mắng của Quyền lão. Đúng thật là đêm đó bọn họ ở miếu thần núi gặp phải một gia đình giàu có, nhất thời tâm ma nổi lên, tìm cách ngấm ngầm sát hại cả nhà giàu có kia cùng đám hộ vệ, chiếm đoạt tài vật. Lại sợ bị người ta truy cứu nguồn gốc tài sản, nên bèn bịa ra một câu chuyện.
"Nhưng chuyện đã xảy ra rồi..." Tương Dương Công Chúa cũng thở dài một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng chỉ có thể đưa đám thủ phạm xuống dưới đó, an ủi linh hồn của gia đình giàu có kia trên trời thôi."
Hai người im lặng không nói, vì gia đình không quen biết kia mà mặc niệm một lát, rồi mới cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
*
Bọn họ ở trong phòng riêng, tấm cửa gỗ mỏng manh ngăn cách với hành lang bên ngoài, có người đi qua đi lại bên ngoài, còn có người nói chuyện phiếm.
"Đồng đại nho thật sự nói như vậy sao?!"
"Thật thật! Ngươi không thấy sắc mặt đám người bị ông ấy nhắm vào khó coi đến mức nào đâu."
"Chậc chậc, ngươi nói xem bọn họ quản trời quản đất, quản Đồng đại nho làm gì chứ? Đồng đại nho trước nay luôn đi ngược kinh điển bọn họ lại không phải không biết."
Tiếng nói xuyên qua cửa gỗ vọng vào.
Một ngày tốt lành
Tương Dương Công Chúa đột nhiên đắc ý, giống như đứa trẻ lúc thi cử phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/2729160/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.